Danh Hiệu của Tín Đồ Cơ Đốc (18)
1 Phi-e-rơ 4:10 – 11
Bài giảng của Bà Mục Sư Châu Huệ Hiền 
(Tải xuống bản in PDF) (Tải xuống bản nghe MP3)
Câu Chuyện Thiệt Của Một Bà Quản Lý Trung Tín
Có một phim xi-nê nói về câu chuyện thiệt của một bà quản lý trung tín. Chừng vài chục năm về trước, ở thành phố Quảng Châu của Trung Quốc, có một gia đình khá sung túc, họ có mướn một vài người đầy tớ giúp việc và một bà quản lý trông coi các công việc trong gia đình. Hai vợ chồng của gia đình đó có một vài con cái, nhưng người con gái út bị mù từ hồi nhỏ. Bà quản lý rất cưng con gái mù này, mỗi ngày bà đều dắt con gái mù ra ngoài dạo phố. Bà cho cô này ăn mặc đẹp đẽ, thông thường những người không quen thì không biết cô là mù.
Khi cô dần dần lớn lên, cô vào trường người mù. Cô này thông minh và chăm học, tuy bị mù mắt, nhưng cô học rất giỏi. Cô theo học trường Đạo Cơ Đốc và cô trở thành một Tín Đồ Cơ Đốc. Cô này cũng truyền giảng Tin Lành cho bà quản lý, bà thì thích nghe lắm, nhưng bà chưa muốn phó thác cuộc đời của mình cho Chúa Trời Gia-vê. Cô gái mù này cũng dạy cho bà những kiến thức học vấn mà cô học được ở trường, cô còn dạy cho bà nói được một vài câu tiếng Anh nữa.
Bà quản lý hết lòng hết sức trông nom cô gái mù này, tình cảm giữa hai người tựa như tình mẹ con vậy. Về sau cả gia đình phải rời đi Hong Kong để tị nạn chiến tranh, và họ cũng dắt bà quản lý và những người đầy tớ đi cùng một lượt. Sau khi họ đến Hong Kong rồi, người cha kiếm không được việc làm, kinh tế của gia đình trở nên rất khó khăn. Lúc đó trong thành phố Hong Kong thì đầy dẫy nạn dân ra từ Trung Quốc. Gia đình đó phải sa thải những người đầy tớ giúp việc trong nhà, nhưng bà quản lý không chịu đi. Bà đi lãnh đồ về nhà làm để kiếm tiền giúp đỡ gia đình chủ nhà. Bà không muốn lìa khỏi gia đình đó, nhất là bà không muốn rời cô gái mù. Rồi bà thấy rằng lãnh đồ về nhà làm thì kiếm không được bao nhiêu tiền, cho nên bà đi kiếm việc làm ở ngoài. Bởi vì bà nói được vài câu tiếng Anh, cho nên bà kiếm được một việc làm ở nhà máy. Ban ngày bà làm việc ở nhà máy, ban đêm bà về nhà nấu cơm trông nom gia đình người chủ. Tiền lương bà kiếm được thì bà giao hết thảy cho bà chủ nhà để dùng làm chi tiêu trong gia đình. Bà chỉ giữ lại một phần nhỏ để mua đồ ăn áo quần cho cô gái mù, và bà dành tiền lại để đóng học phí cho cho cô đi học ở trường người mù.
Tiếp tục đọc →